Mỗi người đều có một nơi để cảm thấy bình yên và thân thương. Có thể đó là
núi, là biển, là một thành phố xô bồ, là một ngôi làng. Và với tôi, có một nơi
nào đó rất đỗi quen thuộc và tình cảm thì đó chính là Ka Đơn....
Ka Đơn, một buổi sáng không giống các buổi sáng khác. Đứng từ nhà thờ
nhìn sang hướng mặt trời mọc, những tia nắng đầu tiên của năm mới đã sang. Khẽ
kéo lại cái áo khoác, hít thật sâu một hơi và tự nhủ lòng mình “một năm mới tốt
lành nhé”.
Thời gian qua thật nhanh, tôi không nhớ tôi đã đứng ở đây để nhìn mặt
trời mọc vào ngày đầu xuân bao lần rồi, nhưng tôi chắc một điều là mỗi lần đứng
đây để thấy mặt trời mọc là hai nhóc em lớn hơn một chút, bố mẹ già đi một chút.
Rồi tôi lại tất tả đi, để lại ông mặt trời mọc mỗi sáng ở Ka
Đơn.
|