Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Bỏ lại quá khứ
Huy Phong11/4/2014

 iCloud chỉ báo là đã lock, mà không mail luôn là trước khi lock thì máy đang ở đâu dùm. Apple bèo,

iCloud chỉ báo là đã lock, mà không mail luôn là trước khi lock thì máy đang ở đâu dùm. Apple bèo,

 

Thế là mất hết, hỏng hết rồi, hắn vừa đi vừa lẩm bẩm. Lần nào cũng thế, hễ mất máy tính, mất dữ liệu, mất backup, mất password là hắn lại lẩm bẩm. Đầu như gắn chong chóng của Đô-rê-mon, tay chân quờ quạng, mắt mờ, chân run, hắn tức lắm. Hắn tức cái thằng lấy cắp laptop của hắn, lại tức cái ổ cứng backup hỏng không đọc được, hắn tức....chính hắn, cái tội không biết backup. Hắn tức tất cả. Thế rồi đang đi, hắn ngồi phịch xuống nghĩ ngợi. Thế là thế quái nào nhỉ. Đầu hắn ong ong lên, rồi cái kỉ niệm buồn bã tám năm trước lại ùa về trong hắn...

 

Tám năm trước, trong một buổi sáng tinh sương, khi cả thành phố còn chìm trong giấc ngủ thì hắn mới kết thúc việc, nhìn đồng hồ đã 4h sáng. Hắn vươn vai đi ngủ. 6h sáng hắn giật mình dậy vì thấy hơi lành lạnh, thì ra cửa bị hé ra. Hắn ngoái nhìn bàn làm việc: trống trơn. Laptop đã không cánh mà bay. Hắn đau đớn vì mới hôm qua hắn còn nghĩ, nếu bị mất hay hỏng laptop thì chắc chết mất.

 

Và bây giờ, hắn vẫn sống nhăn, mất hết dữ liệu hoá ra không phải là điều gì ghê lắm. Sau đó hắn còn 1 ổ cứng backup, thiệt hại cũng ghê, nhưng chưa ghê lắm. Nhưng thời gian quả là liều thuốc kì diệu, sau 8 năm, vết thương đó đã lành hẳn cho đến khi hắn mấp laptop lần thứ hai này.

 

Lần này thì ghê hơn, như hắn đã nói: "Xui xẻo mất máy tính nhưng lại tìm ra một cái ổ cứng backup. Coi như trong cái xui có cái hên. Bỏ cái ổ cứng vào thì hoá ra cái ổ bị hư. Coi như trong cái hên có xui. Tìm được phần mềm cứu dữ liệu xịn coi như trong cái xui lại có cái hên. Ngồi chạy cả ngày chẳng cứu được cái gì vì cái ổ hỏng hẳn thì coi như trong cái hên lại có cái xui.

Quý cuối cùng trong năm sao toàn chuyện xúi quẩy. 31/10 tưởng ma quỷ chỉ có ở tây, ai dè còn ám tận đến 1/11. Chào đón 1/11 bằng chuyện không thể tệ hơn.

Coi như tái ông thất mã, trong xui có hên, trong hên có xui. Nhưng nhìn đi nhìn lại, toàn xui, chưa thấy hên đâu. Nhưng thế cũng hay, cái gì cũng đến tận cùng xui xẻo thì không cần bói cũng biết từ ngày mai trở đi, lượm được 1,000đ cũng có thể gọi là vui mừng không bút nào tả xiết rồi.

Từ mai mọi việc chỉ có may mắn và đi lên thôi.......Hello november". Coi như trong xui có hên, trong hên có xui đi. 

 

Thế rồi, mỗi bước chân liêu xiêu của hắn, mỗi ánh mắt của hắn nhìn xung quanh, đều gợi cho hắn tên một thư mục huyền bí nào đó: khi là tên một loài hoa, khi là ngày tháng của sự kiện nào đó, khi là những dự án dang dở, và nhiều kỉ niệm khác.

 

Trong hắn dâng lên một nỗi tuyệt vọng khó tả, con người vốn không thể là loài chó trong vòng 1 tiếng là quên hết mọi sự để vẫy đuôi mừng chủ. Mà con người là cái thứ luôn có thói quen dựa vào quá khứ để làm tiền đề sống tiếp. Kiểu như: trước đây anh đã tè ở năm châu, nhưng anh không check-in, anh chỉ selfie và để dành khi nào có đứa nào bày đặt khoe "been there, done that" thì anh lại hờ hững lấy vài tấm ảnh nào đó post comment như kiểu: xời, anh chẳng bạc mặt ở đó lâu rồi. Hay gặp một người bạn cũ thì reo lên: ô hay, mười mấy năm rồi đấy nhỉ, tao còn giữ mấy tấm ảnh hồi còn đi học vui quá mày ạ. Đấy, mọi người đang sống kiểu thế. Và giờ hắn ôm đầu lảm nhảm: thôi thế này giờ chỉ còn có chém gió bằng mồm rồi.

 

Người ta nói, quá khứ càng hào hùng thì tương lai càng ảm đạm, vì lúc nào cũng bị so sánh. Nhưng đó là khi quá khứ có cái làm bằng chứng để so sánh. Giờ hắn áo thì ngoài quần, chân thì trong giầy, vừa đi vừa lẩm bẩm trông như say như tỉnh và bị shock thì nhìn thảm thương vô cùng. Thế rồi hắn chợt bừng tỉnh, kiểu như cái bóng đèn cổ điển nó sáng lên ấy. Bùm. Đầu hắn chợt tỉnh táo lạ. Hắn chợt nhớ đến cảm giác hôm mất con macbookpro 17" 8Gb Ram, SSD nhanh xé gió, cả máy nặng 3kg bị mất. Lúc hắn cầm cái balo lên hắn thấy nhẹ tênh là biết có chuyện. Một lúc sau hắn lẩm bẩm: mình mất đồ, sao lại thấy nhẹ tênh thế này.

 

Và bây giờ là nhẹ tênh thật, nếu như có gì để mất thì lúc nào cũng sợ mất, còn giờ chẳng còn gì để mất thì chẳng có gì phải sợ, hay giờ hắn sợ mất luôn cái không có gì?

 

Hắn ngồi nhìn bố mẹ, có những tấm ảnh hắn chụp cách đây vài năm, đen trắng nghệ thuật ánh sáng xiên đàng hoàng. Hắn chợt bàng hoàng nhận ra là những tấm ảnh bị mất, sẽ không bao giờ hắn chụp lại được nữa. Hắn gục đầu xuống, lâu nay, hắn nhớ bố mẹ thì mở ảnh ra xem, và nghĩ rằng, như thế đã là quan tâm đến bố mẹ nhiều rồi. Đến lúc này hắn nhận ra, không phải chỉ nhìn một tấm ảnh, mà mình đỡ nhớ hơn, mà nếu mỗi khi có thể về giữa bố mẹ thế này thì nên về ngay. 

 

Đến khi mất mát đến bất ngờ, thì mới nhận ra lâu nay mình sống rất ảo. Ngoài kia, gió đông đã bắt đầu về. Nắng vàng se lạnh thổi những đoá dã quỳ trên suốt quãng đường đi, tấm ảnh đẹp nhất, là tấm ảnh mà mình luôn nhớ. Nhưng dù vậy, nỗi đau mất cả đống dữ liệu số, những bài viết, những cuốn sách, những tấm ảnh, những kỉ niệm, những níu kéo, những ảo ảnh....sẽ khó mà nguôi ngoai ngay trong ngày một ngày hai....

 

Dù sao thì, hắn lại vừa đi vừa chửi, không còn lẩm bẩm nữa, chửi bọn ăn cắp, chửi bọn bất cẩn, chửi tất..........


Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài cũ hơn
  • Tùy biến cách làm việc trong Windows (12/7/2005)
  • Bảo mật website... (12/7/2005)
  • Sử dụng máy tính hiệu quả (12/7/2005)
  • Mất việc (12/13/2005)
  • Tản mạn chuyện lương bổng (12/13/2005)
  • Cô đơn (12/15/2005)
  • VNAZ, một sự khởi đầu mới (1/2/2006)
  • www.yourslogan.com (1/10/2006)
  • www.yourslogan.com (1/10/2006)
  • Ngân hàng máu www.nganhangmau.com (2/9/2006)
  • Những bài mới hơn
  • Mua mac ở đâu thì yên tâm (3/27/2023)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus