Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Con Nô
Huy Phong5/13/2016

Tôi nhặt được con Nô ở bìa rừng, lúc đó nó vừa đói vừa bẩn. Tôi đoán bầy của nó bị tấn công rồi nó thất lạc mẹ của nó. Lúc đó nó tầm hơn một tuần tuổi, nó nằm gọn trong lòng bàn tay của tôi, mắt vẫn nhắm nghiền và ra chiều thèm sữa lắm. 
 
Tôi nuôi con nô bằng nước cơm và sữa đặc. Rồi nó bắt đầu chạy khắp nhà, rồi chạy khắp sân, rồi nó chẳng bỏ sót góc nào trong trang trại. Khi cái răng nanh của nó cắn rách đôi ủng của tôi là lúc tôi chuyển nó từ cách gọi là con Nặc Nô, chỉ còn là con Nô cho dễ mắng nó.
  • Nô, đi vào nhà.
  • Nô, không cắn nữa.
  • Nô, nô nô nô nô, không được cắn cái bao ngô đấy… 
 
Và nó chẳng bỏ sót bữa nào khi tôi vác bẫy vào rừng. Nô là một con chó cái, không rõ giống gì, nhưng nó có lưng dài, mắt xếch hoang dã kiểu sói, khi nó nhe răng đe doạ thì nét hoang dã của nó toát lên một vẻ gì đó rất hung dữ kiểu hoang dại. Nó có một cái đuôi khá dài so với những con chó khác, toàn thân nó màu xám không lẫn một màu nào khác. 
 
Ngay từ khi Nô còn nhỏ, tôi rất nghiêm khắc trong việc nó tấn công bọn gà trong trang trại. Tôi nhớ khi nó còn nhỏ, có một lần nó đuổi một con gà con chạy trối chết và khi con gà đã vào tuốt trong kẹt chuồng thì nó vẫn không buông tha, và khi nó chồm lên táp con gà thì tôi thẳng tay cho nó một roi vào mông. Cú đánh đó làm nó ẳng lên một tiếng đau đớn rồi bỏ chạy vào trong chuồng của nó, mắt nó nhìn tôi đầy sợ hãi, đuôi cụp xuống, nhưng ánh mắt chẳng hề tỏ vẻ hối lỗi gì. Tôi đứng ngoài chuồng, cầm cây roi lên rồi đập xuống: - Nô, không được cắn gà trong trang trại. Nhớ chưa. Mỗi câu nhớ chưa tôi lại đập cây roi xuống đất. Nó cụp tai xuống và cúi gầm đầu xuống. 
 
Và con Nô là một con biết nghe lời, kể từ đó về sau, nó không bao giờ đuổi hay ăn một con gà nào trong trang trại nữa. Nhưng bản năng tấn công của nó không hề suy giảm, đó là nhờ được đi săn với tôi. Nó thích nhất là khi tôi bắn được bọn gà rừng hay bọn chim rừng, nó lao ngay đi khi nghe tiếng con mồi bị rơi xuống đất. Tôi đi săn phần lớn là để giải trí, nên bọn gà rừng hay chim rừng bắn được, tôi thường thưởng cho nó. 
 
Người ta nói, khi cho bọn chó ăn thịt sống, bản năng hoang dã của nó sẽ được kích thích và tính hoang dại, độ hung dữ của bọn nó sẽ tăng lên nhiều. Tôi quan sát con Nô, mỗi khi nó sải chân chạy trong rừng, bóng nó chồm lên khi nó chạy trên những cây già bị đổ để rượt bọn thỏ rừng trông thật mạnh mẽ và tự do. Càng lớn, lông nó càng mượt và đôi nanh sắc lẻm của nó mỗi khi nó nhe ra trông thật hoang dại. Nhưng khi tôi nhìn vào mắt nó, vẻ đẹp và sự hoang dã lại hiện lên trong khoang mắt của nó, nó đẹp nhưng có vẻ gì thật đáng sợ. 
 
Rồi tôi có việc phải ra thành phố mấy tháng, tôi rời trang trại mà quyến luyến con Nô nhất. Nó chưa từng xa tôi từ ngày tôi nhặt được nó. Hôm tôi lên xe đi, tôi ôm nó vuốt ve nói lời chia tay thì phát hiện nó đang có bầu, không biết nó chạy đi vui vẻ lúc nào mà tôi không hề biết. Tôi dặn mấy đứa trông coi trang trại chuẩn bị cái chuồng của nó ấm hơn, gia cố lại, để khi nó đẻ thì mọi thứ phải sẵn sàng. 
 
Tôi xoa đầu con Nô: 
  • Ở nhà ngoan nghe chưa Nô, sắp làm mẹ rồi, bớt chạy nhảy chơi bời rượt chim rượt thỏ nghe chưa. 
Nó gục đầu vào tay tôi, nghe như hiểu hết điều tôi nói ấy, nó lè lưỡi ra, liếm liếm bàn tay tôi ra vẻ quyến luyến bạo rồi chẳng thèm nhìn tôi, nó lững thững đi ra sau nhà, chui vào chuồng của nó và nằm xuống. Bọn chó này thật lạ, chẳng hiểu nó có hiểu điều mình nói không, mà sao mình nhiều khi chẳng thể nào hiểu được bọn nó vậy. Tất cả những gì mình dành cho nó, đôi khi chỉ là miếng thức ăn, vài lời khen ngợi, hoặc thẳng chân sút sượt qua người nó chỉ vì mình nghĩ nó không hiểu mình, hay đơn giản chẳng thể có chung tiếng nói. Tận sâu thẳm, thì mình vẫn là người, còn nó chỉ là chó, vẫn hoàn là chó chẳng hơn. 
 
Trong trang trại, có thằng Tiến cục. Nó cục súc và lầm lì, ít nói và dễ nổi nóng, mấy lần con Nô phát khùng sủa và gần như đòi cắn thằng Tiến chỉ vì thằng Tiến khi bực bội hay kiếm cớ lấy đồ ném con Nô, hay cầm roi vụt hú hoạ vào thằng người con Nô. 
 
Tôi leo lên xe, nổ máy, chợt nghĩ ra điều gì tôi gọi thằng Tiến lại bảo: con Nô nó ở đây từ nhỏ, mày không thích nó cũng không được đánh nó. Nó ừ rồi đi làm tiếp. Tôi cũng không hiểu sao tôi lại nói với nó như thế, chỉ là tôi tự dưng muốn nói như thế mà thôi.
 
Lúc con Nô còn nhỏ, tôi thích đưa ngón tay vào miệng nó, cái răng nho nhỏ cắn cắn vào tay tôi rất dễ chịu. Có lần nó bị cây củi rớt trúng chân, nó giật mình vì đau kêu toáng lên, tôi vội bế nó lên, nó bập một phát vào tay tôi chảy máu. Thế là hai thầy trò phải ra thị trấn chích ngừa. Tôi bảo nó: tao mà bị dại thì mày mới là đứa cần chích nghe chưa. Chân nó vẫn đau hay nó chẳng thèm quan tâm tôi có bị dại hay không mà tôi thấy nó liếc tôi một cái rồi thôi, chẳng thèm nói chuyện với tôi nữa. 
 
Tôi đi công việc gần 4 tháng thì về lại trang trại. Trong suốt thời gian đó, tôi vẫn hỏi thăm con Nô thì mấy đứa trông trang trại vẫn bảo bình thường, tôi hỏi nó đẻ chưa thì chúng nó bảo nó đẻ được 3 con. Trên đường lái xe về, tôi bật cười với suy nghĩ không biết con Nô là một con chó mẹ thế nào. Tôi vẫn nhớ như in nó là con chó con màu xám với đuôi dài lăng xăng chạy góc này góc kia rồi sủa nhặng xị vào cái hang thỏ. Có hôm nó bị ong đốt sưng hết cả mặt chỉ vì bới nhầm một ổ ong ruồi dưới một bãi sình. 
 
Tôi vốn xong việc sớm hơn dự định hai tuần, thay vì đi tiếp thì tôi tự dưng sốt ruột việc trang trại nên về luôn. Vừa tới nơi tôi gọi to: Nô ơi, Nô ơi. Đáp lại tiếng gọi của tôi là một sự im lặng. Tôi tự dưng điếng người, rồi tiếng chó con líu ríu từ chuồng của nó đáp lại. Tôi chạy vội ra xem thì trong chuồng, 3 con chó con đang nhao nhao lên. Chuồng của con Nô không có cửa, từ khi đem con Nô về thì tôi chỉ làm cho nó một cái chuồng cho ấm, chứ không làm cửa, tôi không xích, cũng không nhốt nó lại. Bây giờ trước mặt tôi là bọn chó con đang bị nhốt trong chuồng, tôi chợt rùng mình vì trong chuồng, ba con chó con đều bị xích cổ. Chúng nó vướng xích vào nhau kêu ầm lên. Tôi hét lên: cái gì thế này. 
 
Tôi giận run lên không nói được câu nào. Trước mặt tôi ba thằng Tiến, Lộc, Hoàng mặt không còn giọt máu đứng cúi gầm mặt xuống. 
 
Tôi gằn giọng xuống: chuyện gì, con Nô đâu? 
 
*  *  * 
 
Tối hôm đó, con Nô lại về trang trại, tôi gần như không thể tin vào mắt mình, con Nô bị cắt cụt một phần đuôi, mặt nó đầy sẹo và một chân đi cà nhắc. Nó đi nhẹ nhàng, cái dáng nó cà nhắc dưới ánh trăng khiến tôi cả đời không bao giờ quên. Nước mắt tôi chảy dài trên má và tôi bước ra đón nó. Giọng tôi run lên: Nô ơi. Vừa thấy bóng tôi chạy ra, nó giật mình dừng lại rồi tru lên một tiếng ai oán khiến tôi giật mình đứng khựng lại và nó chồm lên người tôi. Theo phản xạ tôi đưa tay ra đỡ, nó ngoạm một miếng ngay tay tôi. Do không lường trước tôi bị ngã ra phía sau và máu chảy xối xả. Nó cũng giật mình nhưng đưa cái nhìn sắc lẻm nhìn tôi và nhe hàm răng trắng nhởn ra gầm thêm mấy cái rồi chạy ngay vào phía chuồng của nó. Bọn chó con nhao nhao lên  và nó lùa ba con chó con ra phía sau nhà rồi cả bầy chạy mất. 
 
*  *  * 
 
Ngày thằng Tiến cục còn nhỏ, mỗi lần bố nó đi nhậu về là trói nó lại, cột hai tay nó lại với nhau rồi cột vào chân giường. Bố nó mỗi một câu chửi mẹ nó bỏ đi để lại hai bố con là bố nó xuống một vụt bằng cây dâu tằm. Cả lưng nó còn đầy sẹo khi tôi đón nó về. Nó không nói với bố nó câu nào cho đến cái ngày nó bỏ nhà đi và gục đi vì đói khi tôi thấy nó bên đường. Mấy tháng trời không nói với tôi câu nào, cho đến khi nó biết chắc rằng nó không bị ăn đòn mà còn được ăn uống đầy đủ. 
 
*  *  * 
 
Thằng Tiến cục lừa con Nô vào chuồng rồi kẹp đầu nó lại để buộc sợi xích vào cổ nó. Con Nô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị xích nên nó gầm lên kêu gào. Nó giật xích, nó kêu, nó tru, và mỗi lần như thế, thằng Tiến cục lại giáng thẳng một đòn vào người con Nô. Nó đánh con Nô đến toé máu mặt và con Nô bắt đầu ngoan ngoãn không còn kêu gào nữa, chỉ còn biết lùi vào tuốt trong chuồng. 
 
Thằng Lộc và thằng Hoàng cản thằng Tiến lại khi biết con Nô có bầu. Và con Nô đẻ 3 con chó con trong chuồng với sợi xích trên cổ, một vết xước dài trên cổ con Nô do sợi xích cào, làm rách một phần lông và một đêm sau khi con Nô đẻ được 2 tuần thì con Nô thoát được. Đúng lúc nó giựt đứt xích thì thằng Tiến cục phát hiện, nó cầm luôn cái đèn pin ném thẳng vào con Nô, con Nô vọt đi thì thằng Tiến chặn cửa chuồng lại. Nó xích ba con chó con lại để con Nô phải quay về. 
 
Và con Nô quay về với ba đứa con nó thật, nhưng thằng Tiến đã xích ba con chó con lại, con Nô không thể cứu được con nó thì càng lồng lộn lên, đêm nào cũng tru lên và tìm cách lẻn vào nhà. Nhưng sau vài lần bị tấn công thì con Nô chỉ còn biết tru lên từ xa chứ không dám bước vào nhà nữa. 
 
*  *  * 
 
Tôi treo ngược thằng Tiến cục lên xà nhà. Hai thằng Lộc Hoàng mặt không còn giọt máu ngồi im trước mặt tôi. Tay trái tôi bị một vết cắn đến tận xương được băng bó vào treo lên cổ.  Ánh mắt của con Nô lúc nó nhìn tôi lại hiện lên, một vẻ hận thù đến tận xương tuỷ trong mắt nó chạy vào tôi. Tôi khẽ liếc qua thằng Tiến, một dòng nước mắt từ hai khoé mắt nó chảy xuống, chảy xuống trán nó, bết vào tóc nó…Tôi đứng dậy tháo sợi dây trói nó ra….
 
Huy Phong 
13/5/2016 Viết trong lúc đợi tàu 
 
 

Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài cũ hơn
  • Đêm nghe biển hát (12/1/2005)
  • 3h (12/1/2005)
  • Giấc mộng (12/7/2005)
  • Thời gian (12/7/2005)
  • Cúc đại đóa (12/7/2005)
  • ADSL (12/7/2005)
  • Sân ga (12/13/2005)
  • Về vội (12/13/2005)
  • Con ngoan (12/15/2005)
  • Chuyển khẩu (12/15/2005)
  • Những bài mới hơn
  • Công chúa BB (11/26/2016)
  • Albella yêu dấu (11/19/2018)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus