Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Những đoá hoa vàng bên bờ sông
Huy Phong8/14/2012

 

 

 

 

Cô đạp xe đến cổng làng cũng là lúc trời vừa sập tối, suốt buổi chiều mưa bụi cũng đủ làm áo khoác cô thấm nước. Giờ cô mới thấm mệt, đúng ra cô đi đường khác, nhưng vì đạp theo những bụi hoa vàng mà cô đã theo dọc bờ sông và lạc đến ngôi làng này. Cô hỏi thăm một bác nông dân đang đi làm về:

  • Bác cho cháu hỏi làng mình có nhà trọ không?
  • Có 1 cái duy nhất chỗ gần bờ sông ấy.
  • Cảm ơn bác.

Cô đạp theo hướng bác chỉ thì hiện ra một căn nhà gỗ, lối vào nhà vẫn là những bụi hoa vàng mà cô đi theo suốt buổi chiều.

 

Đó là một căn nhà trọ bằng gỗ, bên trong đang hắt ra ánh sáng vàng của chùm đèn treo giữa phòng khách lớn. Bên trong có một người đàn ông đang nướng bánh trên bếp than đặt giữa phòng.

 

Cô gõ cửa, người đàn ông bước ra mở cửa cho cô cười hiền lành

  • Chào quý khách.
  • Xin hỏi ông còn phòng không.
  • Tôi còn tất cả các phòng - người đàn ông hóm hỉnh.
  • Tôi chỉ cần một phòng.

Cô liếc sơ xung quanh, đây hẳn là một ngôi nhà ấm cúng với một con đường thẳng từ trước cửa ra bờ sông, xung quanh vẫn là một rừng hoa vàng...Cô chợt mỉm cười và buột miệng:

  • Hoa vàng nhiều quá.
  • Nhưng không nhiều bằng sự trống trải quanh đây - người đàn ông nói theo. Cô lại cười, khi cô cười, căn phòng đột nhiên như sáng lên, người đàn ông đưa cô chìa khoá phòng. 
  • Phòng của cô có cửa sổ nhìn thẳng ra bờ sông, phòng tắm bên này - ông chỉ sang bên phải, bếp dưới kia, ông chỉ xuống phía sau. Cô cầm lấy chìa khoá, khẽ cảm ơn ông chủ rồi đi nhanh về phòng, cái balo của cô lúc lắc cái chìa khoá có cái lục lạc.

 

Cô về phòng, nằm vật ra giường, cả một ngày đạp xe khiến cơ thể của cô rã rời, cô chỉ có thể cảm nhận khi vừa nằm xuống. Chiếc giường êm ái thơm mùi hoa oải hương khiến cô thấy dễ chịu vô cùng, cô chợt thắc mắc, ai giặt những chiếc drap giường này. Chợt có tiếng gõ cửa, giọng ông chủ trọ vang lên: 

  • Cô có muốn ăn tối không, để tôi chuẩn bị. 
  • Có, cô kéo dài giọng, cảm ơn ông.

 

Cô lấy nhanh một bộ đồ để đi tắm. Cô đẩy cửa bước ra, bên cạnh cái bếp than đã có 1 cái bàn gỗ vừa được đem ra, cô đi qua phòng tắm. Trong phòng có một bồn tắm tròn bằng gỗ có đầy nước ấm. 

 

Cô nằm ngâm mình trong bồn nước nóng, nghe mùi hoa bốc lên mũi, bên ngoài là tiếng côn trùng bắt đầu gọi nhau, nghe xa nghe gần. Cô chợt thấy mọi thứ như một giấc mơ, hoàn toàn bình yên và tĩnh lặng. 

 

Cô chợt nghĩ, cuộc đời đâu phải lúc nào cũng có thể yên bình như thế này.

 

***

 

Cô nằm đó, mắt nhắm nghiền, những tia nắng khẽ lọt qua cánh cửa, chiếu thẳng vào giường, cô khẽ nheo mắt và rồi cũng phải nhíu mắt xoay người lại và từ từ mở mắt ra. Cô khẽ nhìn ra cửa sổ, đó là một ô cửa thật to bằng kính, từ phía xa, những bụi hoa vàng chạy dọc từ cửa sổ đến thẳng bờ sông đang lấp lánh phản chiếu những tia nắng đầu tiên. 

 

Cô khoác lên mình chiếc khăn choàng to và đi ra ngoài, bên ngoài lạnh hơn hẳn so với căn phòng kín, cô đi theo những bụi hoa vàng ra tới tận bờ sông và ngồi lên cây cầu gỗ, những cơn sóng nhẹ đi từ xa vào với màu xanh thẳm từ trên trời, hắt xuống cánh rừng dọc bờ sông với những chiếc lá vàng mùa thu. 

 

***

 

  • Bây giờ chúng ta sẽ uống cho bản mùa thu “October: Autumn Song” - anh nói.

Cô phụ hoạ: “Autumn, falling down on our poor orchard, the yellow leaves are flying in the wind.”

Cả hai lại im lặng cầm ly rượu của mình và bắt đầu bài Autumm Song. Đã đến tháng thứ mười trong năm, trong bản nhạc của Tchaikovsky, đã gần hết năm, cũng là lúc đã ngà ngà. Mặt cô đã đỏ lên, còn anh vẫn tỉnh táo châm thêm than vào bếp. Cả hai lại im lặng nghe. 

 

Hoá ra anh chán cuộc sống phố thị nên về quê mở quán trọ. Bao người đến rồi đi, làng quá bình yên nên họ chỉ ở nửa ngày, ăn no tắm giặt xong là đi, họ thích xuôi dòng sông đến thị trấn dưới kia ồn ào hơn. Người thì thấy cảnh buồn quá nên đi về. 

 

Họ nói những điều tẻ nhạt và anh đáp lại bằng sự nhiệt tình của một người kinh doanh mến khách. 

 

***

Khi nói đến tranh ảnh, là cô tỉnh táo hẳn, cô say sưa nói về vẻ đẹp của những mảng màu. Cô say sưa và triết lý khi nói về màu đen xen kẽ màu đỏ của những bức tranh phục hưng.

 

Cô đi để thấy lòng thanh thản. Cô gặp người lạ để thấy mình thêm cô độc.

Cô đi để thấy cái đẹp của cuộc sống. 

 

Khi cô bắt đầu thấy những bụi hoa vàng nhiều hơn dọc đường đi, cô đã rẽ vào làng này, nơi mà những bụi hoa vàng dọc đường đi ngày càng nhiều. Cô đi theo cái đẹp, cô ngắm chúng, cô hoà mình vào chúng. 

 

***

Điều tỉnh táo cuối cùng cô cảm nhận được, đó là mùi bánh sắn nướng, nó có vị thơm của sắn xay ra thành bột được trộn với đường và chúng bị cháy ra...

 

Cô càng uống càng tỉnh, cô càng nghe nhạc càng thấy lòng mình được trải rộng ra, khi cô nói, khi cô cười, cô chợt thấy mình như hoà mình vào giữa không khí xa lạ này.

 

Khi cô đứng dậy với chai rượu thì anh khẽ đỡ cô, người cô như mềm đi khi anh chạm vào người cô.

 

Cô chưa bao giờ thích bánh sắn nướng, cho đến khi anh hôn cô. Vị ngọt của bánh như tan vào với những cảm xúc được chia sẻ, như giọt sương rớt từ lá tan vào trong đất, với những cảm giác về nguồn....

Ngoài kia, những đoá hoa vàng vẫn đang đứng sát nhau, đón những hạt sương rơi khẽ vào cánh hoa, vào lá, hoà với nhau, khẽ rung rinh với nhau đợi nắng lên....


Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài cũ hơn
  • Đêm nghe biển hát (12/1/2005)
  • 3h (12/1/2005)
  • Giấc mộng (12/7/2005)
  • Thời gian (12/7/2005)
  • Cúc đại đóa (12/7/2005)
  • ADSL (12/7/2005)
  • Sân ga (12/13/2005)
  • Về vội (12/13/2005)
  • Con ngoan (12/15/2005)
  • Chuyển khẩu (12/15/2005)
  • Những bài mới hơn
  • Câu chuyện số 1: Tiếng kèn dưới chân toà nhà 101 (10/31/2013)
  • The Citadel (7/31/2014)
  • Thì thầm trong vườn (4/6/2015)
  • Bồ công anh trong gió (5/31/2015)
  • Quán cafe Hoa Diên Vỹ (8/10/2015)
  • Hành tây (4/12/2016)
  • Bữa tối (4/14/2016)
  • Con Nô (5/13/2016)
  • Công chúa BB (11/26/2016)
  • Albella yêu dấu (11/19/2018)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus