Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
The Citadel
Huy Phong7/31/2014

 

Tôi đưa tay bấm chuông, đó là một căn nhà nhỏ gác gỗ với bức tường cao có bụi hoa giấy toả nắng. Được che chắn bởi một con hẻm đầy cây to, căn nhà như ẩn đi giữa những ồn ào của phố thị. Khoảng sân nhỏ xíu còn chỗ để một cái xích đu trắng, một gốc sử quân tử to đang ra đầy hoa. Bước tường gỗ ở giữa là một cánh cửa kính to bự nhìn ra ngoài. Tất cả như là một thế giới khác, chỉ cách đó mấy chục bước chân, là những ồn ào bụi bặm.

 

Cổng mở ra, một cô gái trong bộ váy maxi đỏ với mái tóc búi cao khẽ mỉm cười chào tôi và ra hiệu cho tôi dắt xe vào nhà. 

 

Tôi khiêng thùng rau và thùng nước ép vào nhà, tiếng piano từ dàn onkyo vang lên bản Nocturne in C sharp m của Chopin. Tôi chợt nghĩ, giờ này mà nghe nhạc buồn thế. Trong lúc đợi chủ nhà đóng cửa, tôi nhìn xung quanh một lượt. Sàn nhà được ốp gỗ Kronotex, các kệ sách chiếm phần lớn diện tích tường, Có mấy bức tranh của Bùi Xuân Phái gần cây piano. 

 

Cô bước vào nhà lại nhìn tôi cười thêm lần nữa, tôi hơi giật mình vụng về rút từ túi áo sơ mi tờ hoá đơn gấp tư

Dạ của chị

Vâng, cảm ơn anh, cô cầm lấy tờ hoá đơn, trời nắng thế này chắc đi giao hàng mệt lắm nhỉ, cô nói với vẻ thông cảm.

Dạ, tôi khẽ trả lời, ra vẻ đây là công việc, mà công việc thì không có nghĩa là phải tỏ ra mệt.

Anh đợi chút, cô vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, chắc là lấy tiền.

 

 

Tôi nhìn vào kệ sách, và chợt mỉm cười, trên kệ sách, những cuốn sách được sắp xếp cẩn thận và ở tầng giữa, các cuốn sách được chia ra làm hai. Đây là cách sắp của dân mê đọc đây mà, hẳn chủ nhà đang đọc lại một lần nữa, và quyển đang đọc là quyển nằm dãy bên phải, xem nào, The Citadel của A.J.Cronin. 

 

 

Cô bước ra, ngập ngừng: để em chuyển khoản nhé. Tôi giật mình quay lại, cô bảo một lát nữa phải thanh toán tiền gì đó, tiền rau và nước ép sẽ chuyển khoản. Tôi đồng ý liền, đột nhiên tôi hỏi một câu chẳng ăn nhập gì đến chuyện rau củ: 

Chị đang đọc “The Citadel”?

Vâng, cô ngạc nhiên, sao anh biết?

Xin thứ lỗi cho tính tò mò của tôi, tôi ấp úng giải thích và chỉ về phía giá sách. 

À, cô cười, em đọc lại, nhưng mấy hôm nay bận việc nên chưa đọc xong. 

 

Không khí chợt chùng lại trong vài giây, rồi cô rót cho tôi một ly nước. 

 

Tôi chợt lại hỏi:

Chị thích Cronin?

Không, mình thích Andrew Manson.

À

 

Và tôi ngồi xuống sofa, câu chuyện về Andrew Manson và những bậc thang sa sút về đạo đức và tinh thần của một người nhiệt huyết và tốt đẹp đã bị vùi dập như thế nào.

 

Cả kho rau đang ngồi nghe tôi giải thích tại sao đi giao hàng về muộn thì có tiếng nghi ngờ vang lên

Xạo quá, làm sao anh biết sàn nhà được ốp gỗ Kronotex chứ? 

Đúng rồi, ai đó hùa theo, sao anh biết là sàn gỗ Kronotex? 

Haiz, mất cả hứng kể chuyện. Mấy hôm nay đóng vai bán hàng kiêm cả giao hàng, gặp biết bao chuyện vui bớt cả cái nóng như lửa nhong nhong ngoài đường, mãi mới có chuyện hay về kể mà cả bọn chỉ chăm chăm hỏi tại sao biết cái sàn lót gỗ Kronotex mới lạ chứ. 


Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài cũ hơn
  • Đêm nghe biển hát (12/1/2005)
  • 3h (12/1/2005)
  • Giấc mộng (12/7/2005)
  • Thời gian (12/7/2005)
  • Cúc đại đóa (12/7/2005)
  • ADSL (12/7/2005)
  • Sân ga (12/13/2005)
  • Về vội (12/13/2005)
  • Con ngoan (12/15/2005)
  • Chuyển khẩu (12/15/2005)
  • Những bài mới hơn
  • Thì thầm trong vườn (4/6/2015)
  • Bồ công anh trong gió (5/31/2015)
  • Quán cafe Hoa Diên Vỹ (8/10/2015)
  • Hành tây (4/12/2016)
  • Bữa tối (4/14/2016)
  • Con Nô (5/13/2016)
  • Công chúa BB (11/26/2016)
  • Albella yêu dấu (11/19/2018)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus