Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Bồ công anh trong gió
5/31/2015

 Và cô là một cánh hoa như thế, mong manh nhưng mạnh mẽ....Và cô là một cánh hoa như thế, mong manh nhưng mạnh mẽ....

Bồ công anh trong gió 

 

Cô trở về nhà khi sương sớm vẫn còn đẫm trên bụi cỏ ven đường. Mùi sương sớm, mùi cỏ cây làm lòng cô dịu lại, những bực bội, mệt mỏi va chán chường nơi phố thị chợt tan biến cả. Cô thấy thoáng trong lòng một chút tủi thân khi mà cứ mải miết với phố thị mà bỏ quên khung cảnh này. Cô đi vòng ra sau nhà, trèo lên đồi trước khi vào nhà, dưới chân cô, đám hoa xấu hổ bị giật mình khi bị cô chạm đến, chúng giật mình e lệ khép lại những chiếc lá nhỏ xíu. Cô nhắm mắt hít sâu những giọt sương nhỏ li ti lẫn với mùi cỏ cây hoa lá. Tiếng dế và ếch nhái kêu toáng lên như thể bị phá đám giấc ngủ vậy. Cô đảo mắt tìm những bụi bồ công anh, loại hoa mà cô rất thích, thì chúng vẫn đang khép mắt ngủ mê mệt, chẳng đứa nào chịu hé mắt nhìn cô cả. 

 

Chầm chậm từng bước, cô nhìn về những ngôi nhà xa xa, hắt qua những ô cửa sổ nhỏ là những ánh đèn trắng, ánh đèn vàng, cả ánh lửa bếp của vài nhà bắt đầu thức dậy sớm. Cô đứng trước cửa, hít một hơi dài và đẩy cửa bước vào. Bố cô đã ngồi sẵn ở phòng khách, bên tách trà nóng. Cô ngượng nghịu như một đứa trẻ bị bắt quả tang vậy: -Bố. Bố cô đứng dậy, cô bước đến và ôm chầm lấy ông. 

 

Cô ôm chầm lấy bố, nước mắt cô từ từ chảy ra, cô không khóc thành tiếng. Bố cô vỗ vai cô nhè nhẹ, không nói gì cả. Rồi khi cô dịu lại, cô khẽ hỏi bố:

-Bố, sao yêu thương khó vậy.

 

Cả hai cùng im lặng. Rồi cô thấy lòng dịu lại, cô khẽ lau nước mắt và leo lên gác. Bất cứ lúc nào cô được chui vào cái tổ của cô, cô đều cảm thấy an toàn, cô thấy mình được che chở và bảo vệ. Cô nằm xuống và thiếp đi. 

 

Cô lạc vào một giấc mơ, ở đó, cô nhỏ lại như khi cô còn chưa biết đến thành phố là gì, cô quanh quẩn ở nhà với bố mẹ. Hàng ngày, cô trèo lên đồi, hái những bông bồ công anh và thổi mạnh, những cánh hoa li ti bay khắp nơi và cô ngắm chúng hàng giờ liền không biết chán. Cô níu áo bố cô bảo: bố ơi, con lớn lên con sẽ thành những cánh hoa bé bé này, con sẽ bay khắp nơi. Có vẻ như, khái niệm bay bổng của cô, chỉ là cảm giác được bay lượn giữa không trung, chứ không phải là phải xa nhà, phải đối mặt với muôn vàn đau khổ giữa xứ người. 

 

Cô yêu anh, và anh cũng yêu cô, nhưng cả hai chưa bao giờ nói ra cả. Cứ lần lữa mãi, rồi cô yêu người khác. Khi cô hỏi anh: em sẽ yêu. Cô đợi anh sẽ ghen, cô đợi anh sẽ ngăn cản. Nhưng anh đã không làm thế. Cô cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Và thế là, như là cánh hoa bồ công anh trong gió, cô để mặc nó bay giữa không trung.

 

Cô giật mình dậy, người toát mồ hôi, cô xuống nhà thì thấy bố cô đang loay hoay chỉnh chỉnh chiếc xe đạp. Chiếc xe mà mỗi lần cô về cô lại đạp khắp làng. Lần này cô về khá bất ngờ nên bố cô không kịp sửa trước. 

-Chào bố

-Chào con gái

-Con không đạp xe đâu

-Ớ

-Con đùa đấy

Căn nhà lại ngập tiếng cười, như thể cô chưa từng thấy buồn bao giờ vậy. Hai bố con lại lên đồi ngồi chơi, dưới tán cây già, cô lại nhặt những bông hoa bồ công anh và thổi cho chúng bay khắp nơi. 

-Sao, con gái bố còn muốn bay khắp nơi như những cánh hoa kia không?

-Bố làm con khóc nữa bây giờ.

-Thế hả, thế không bay nữa thì bay về, có gì mà buồn, bất cứ lúc nào cũng có một chỗ cho con trở về, nhớ chưa. 

Cô lại rơm rớm nước mắt.

-Cuộc đời mình như một bông hoa bồ công anh con ạ. Con sẽ lớn lên, con sẽ chín chắn, con sẽ toả hương, con sẽ bay xa. Con chính là cánh hoa của bố, con bay đi thay bố để thấy tận chân trời xa. Nó như một thứ triết lý ấy, con sẽ cần những ngọn gió thổi con bay xa, nhưng con cần đủ chín để có thể tách ra khỏi nhuỵ hoa, con cần đủ mỏng manh để bay đi xa hơn, nhưng con cũng cần mạnh mẽ để không bị hỏng trước khi bay đi.

-Ô, từ bao giờ bố yêu bồ công anh hơn con vậy bố 

-Bố vẫn yêu nó mà

-Không phải

-Phải, từ lúc con cầm cánh hoa bồ công anh đầu tiên lên thổi bay tứ tung, là lúc bố nhận ra bố yêu những bông hoa ấy như yêu con vậy

-Xời ơi, bố cứ thế này làm sao con kiếm được người yêu hở bố.

-Ô, con bay khắp nơi, con sẽ gặp những người thú vị, như những cánh hoa kia kìa, nó sẽ gặp những chỗ đất lạ, nó sẽ sinh sôi nảy nở.

-Nhưng sao yêu thương khó vậy?

-Vì con phải biết nghe theo trái tim mình mách bảo, hơn là cái tôi của con. Nhưng cho dù con quyết định thế nào, con vui hay con buồn thế nào. Thì bố cũng tôn trọng quyết định của con, và con luôn nhớ, con luôn có một chỗ để quay về. 

-Thế làm sao để biết mình đã yêu người ta?

-Khi con cảm thấy như bố vậy, có thể là một chỗ để người ta quay về bên con. Và con sẽ rất đau khổ. Và Con phải nhớ, khi con yêu, là chính khi con làm những điều con muốn làm, và cho chính bản thân con vậy, không phải để đợi người ta đáp trả như cách con đối đãi với người ta. Và bố cũng sẽ buồn nếu con yêu thương mà đau khổ vậy. 

 

Và mãi đến sau này, khi cô không còn bố nữa, bài học duy nhất và cuối cùng và là đầu tiên bố cô nói với cô về tình yêu, cô đã thấu hiểu nó, và cô mãi buồn về buổi trưa đó. Bên gốc cây già, cô đã thổi những cánh hoa bồ công anh bay trong gió, nghe bố cô giảng về tình yêu, và cô biết cuộc đời mình cũng giống những cánh hoa kia, bay bổng, hạnh phúc và đau khổ, nhưng trên hết, là sự tự do tự tại. Và cô luôn mong manh như thế, nhưng bên trong là cả một con tim ấm nồng và mạnh mẽ...

 
Huy Phong 5/2015


 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài cũ hơn
  • Đêm nghe biển hát (12/1/2005)
  • 3h (12/1/2005)
  • Giấc mộng (12/7/2005)
  • Thời gian (12/7/2005)
  • Cúc đại đóa (12/7/2005)
  • ADSL (12/7/2005)
  • Sân ga (12/13/2005)
  • Về vội (12/13/2005)
  • Con ngoan (12/15/2005)
  • Chuyển khẩu (12/15/2005)
  • Những bài mới hơn
  • Quán cafe Hoa Diên Vỹ (8/10/2015)
  • Hành tây (4/12/2016)
  • Bữa tối (4/14/2016)
  • Con Nô (5/13/2016)
  • Công chúa BB (11/26/2016)
  • Albella yêu dấu (11/19/2018)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus