Huy Phong - moingaymotniemvui.com-huyphong.com
trang chủ | ảnh | phonghtn@gmail.com
Tiểu mã
Huy Phong10/12/2015

Đó là một cô bé chừng 11-12 tuổi, tóc thắt bím dài hai bên, đang dắt một chú ngựa nhỏ đi dọc theo triền dốc của bờ đập. Từ phía xa là một màu xanh của rừng, trên một trảng cỏ dài, một cô bé dắt một chú ngựa con đi lang thang thật là một cảnh tượng thú vi. Tôi lững thững đi về phía cô bé, dưới chân là những cánh hoa tím li ti của một loại cây nào đó. 

  • Chào ông, cô bé nhìn tôi cười 
  • Chào…cô bé. Tôi thầm nghĩ, tôi đâu già đến thế, sao lại chào ông nhỉ. 
  • Con ngựa đẹp quá, tôi đưa mắt nhìn con ngựa.
  • Dạ, nó tên là Tiểu Mã
  • Ồ, tên đẹp quá, đẹp như nó vậy. Tôi phụ hoạ. 
  • Là quà của bố cháu cho cháu đấy. Cô bé vừa nói vừa xoa đầu Tiểu Mã, giọng đầy tự hào. 
  • Cô bé đang làm gì ở đây, tôi hỏi xong thì thấy hơi ngượng và câu hỏi có vẻ thừa thãi quá. 
  • Cháu cho Tiểu Mã ăn và đi dạo. Cô bé trả lời tôi và vỗ vỗ vào má Tiểu Mã.

 

Tôi xin phép cô bé được chụp một tấm hình của Tiểu Mã, cô bé vui vẻ đứng lui ra. Và đây là tấm ảnh của Tiểu Mã, tuy không phải là tấm đẹp nhất mà tôi đã thấy, nhưng cũng phần nào lột tả được cái thần thái của một chú ngựa chiến khi lớn lên. 

Tiểu Mã của emTiểu Mã của em

 

Cô bé lại nói với Tiểu Mã: đi…đi ăn đi…ăn no rồi quay về đây với chị. Giọng cô bé đầy yêu mến với chú ngựa nhỏ. Rồi cô bé ngồi xuống, ngay bên bờ nước, dưới nước hắt lên một màu xanh của rừng và khuôn mặt khả ái của cô bé con.

 

Tôi cũng ngồi xuống, bên cạnh cô bé. 

  • Ông là khách du lịch? 
  • Đúng rồi. Tôi không ngạc nhiên khi bị nhận ra là khách du lịch ngay cả với một cô bé con.
  • Bố dặn cháu không được nói chuyện với người lạ.
  • Nhưng ở đây, chỉ có một con ngựa, và cháu muốn nói chuyện với ai đó.
  • Cháu có thể nói với Tiểu Mã. 
  • Dạ, Tiểu Mã bảo cháu nói nhiều quá. Cô bé giọng hơi buồn.
  • Làm sao cháu biết
  • Dạ, nhìn vào mắt nó là cháu biết, với lại, đang cưỡi nó mà nói nhiều quá là nó chạy nhanh lắm. 
  • Cháu hiểu Tiểu Mã nhỉ?
  • Dạ, cháu thương Tiểu Mã. Nhưng nhiều khi cháu cũng không hiểu nó lắm. Nó hay có những hành động lạ lắm. Nhưng cho dù nó nằm ngủ rất xấu hay chạy lung tung, thì cháu vẫn thương nó lắm.
  • Cháu chơi với nó suốt ngày hay sao?
  • Ông hỏi nhiều gần bằng cháu rồi đấy….Cháu thỉnh thoảng mới được gặp Tiểu Mã
  • Thế à, sao lại thế…
  • Quà của cháu, nhưng ông cháu nuôi hộ, cháu thỉnh thoảng mới được gặp…
  • Cháu ít gặp Tiểu Mã, sao cháu lại thương nó thế.
  • Dạ, nó là một món quà, mà lại là một món quà biết hí, biết ăn, biết ị, biết chạy….nó cũng thương cháu….
  • Làm sao cháu biết.
  • Ông không biết thật hở, ông nhìn vào mắt nó đi, đấy, ông thấy không…Khi cháu nhìn vào mắt nó, cháu thấy trong mắt nó là cháu, trong mắt nó chỉ có cháu thôi…

Tôi im lặng. Đột nhiên tôi buột miệng 

  • Và Tiểu Mã sẽ lớn lên.

Và tôi đã ân hận mãi vì câu nói đó suốt một thời gian dài.

 

Tôi đưa mắt nhìn Tiểu Mã đang ung dung thư thái gặm cỏ, cô bé đang đi lại gần chú ngựa đưa tay xoa xoa đầu chú ngựa con, mắt dịu dàng nhìn nó và đưa tay vẫy vẫy chào tôi. Tôi ngoái lại và vẫy tay chào, lòng vẫn chưa hết lưu luyến vì câu chuyện với cô bé con.

 

Gần mười năm sau buổi gặp gỡ tình cờ đó, một hôm tôi nhận được email của cô bé con 

 

Chào ông,

 

Cháu rất buồn khi viết mail này cho ông, và ngày xưa, khi ông nói: “Và Tiểu Mã sẽ lớn lên” cháu đã không thể hiểu được. Và hôm nay cháu đã khóc rất nhiều, Tiểu Mã đã lớn rồi ông ạ. 

 

Mỗi ngày, mỗi lúc được gặp Tiểu Mã, cháu đã rất thương nó, cháu nhớ cách nó lăn ra ngủ, cháu nhớ mỗi buổi chiều cháu đi dạo với nó. Cháu nhớ là cháu và nó cao ngang ngang nhau. Cháu nhớ lắm, nhưng mỗi lần gặp thì Tiểu Mã lại cao hơn cháu. Và càng ngày nó càng lạ lẫm và xa cách. Cháu đã rất cố gắng để gần gũi nó, nhưng cháu càng cố thì nó càng không muốn.

 

Cháu nghĩ nó không còn thương cháu nữa. Cháu cũng giận nó, không quan tâm tới nó nữa. Nhưng mỗi khi đi bên cạnh cháu, nó vẫn một mực chậm rãi, không bỏ rơi cháu.

 

Rồi mỗi lần gặp, cháu vẫn biết nó là một người bạn rất thân của cháu, cháu với nó vẫn đi dạo ở bên suối nơi cháu đã gặp ông. Nó vẫn ít nói và cháu vẫn nói nhiều. Ông biết không, thật kì lạ là cháu cũng đã đang lớn với Tiểu Mã. Có những lúc cháu không quan tâm nhiều đến nó nhưng cháu vẫn thương nó lắm.

 

Và rồi nó lớn hẳn ông ạ.

 

Và ông biết không, thời gian ấy, nó chẳng chờ ta tí nào cả. Và rồi cả ông, cả cháu, đều phải tiễn biệt ai đó trong cuộc đời này.

 

Cháu khóc không phải vì cháu quá buồn, mà là  vì suốt thời gian cháu có thể thương Tiểu Mã nhiều hơn, cháu đã không biết nó đáng quý thế nào.

 

Thời gian dành cho ông cũng không còn nhiều, ông giữ sức khoẻ nhé, ông sẽ cần nhiều đấy.

 

Cháu”.

 

Trong đầu tôi lại hiện ra một bờ nước thật trong, phản chiếu trong đó là cánh rừng xanh với trảng cỏ dài. Có một con ngựa con lững thững ăn cỏ bên cạnh một cô bé con tóc thắt bím…. 

 

Huy Phong 1/2015


Huy Phong
 

Mail to: phonghtn@gmail.com
  • Những bài cũ hơn
  • Lãng đãng cuối tuần (12/7/2005)
  • Sóng sông danube (12/7/2005)
  • Những cái ngã ba (12/7/2005)
  • Khúc giao mùa (12/7/2005)
  • Những tháng ngày vắng (12/7/2005)
  • Listen to the sea (12/7/2005)
  • Phiên chợ ba tư (12/7/2005)
  • Tuổi 19, xa rồi thời con gái (12/7/2005)
  • ONLINE! (12/7/2005)
  • Hoa sữa (12/7/2005)
  • Những bài mới hơn
  • Hoa kale (12/24/2015)
  • Đỉnh eccart (12/4/2022)
  • Tìm kiếm:    Tìm
    Chủ đề khác:
    blog comments powered by Disqus